Ngày định mệnh thây đổi thế giới

Leave a Comment

 

Ngày định mệnh thay đổi thế giới

 Chuyến thăm Khu Tưởng niệm và Bảo tàng 11/9 tại thành phố New York đã để lại trong lòng chúng tôi nhiều cảm xúc và suy tư. Thật khó để hình dung siêu cường Hoa Kỳ, quốc gia chi phối trật tự hệ thống quan hệ quốc tế lại bị tấn công một cách tàn bạo vào những biểu tượng sức mạnh kinh tế, chính trị và quân sự của mình. Theo ý kiến cá nhân tôi, ngày 11 tháng 9 năm 2001 không chỉ là một vết sẹo lớn đau thương trong lịch sử nước Mỹ mà còn là một bước ngoặt thay đổi cục diện đã định hình trên thế giới từ năm 1991 sau khi Liên Xô sụp đổ.

 Các con tôi có hỏi sau khi xem một đoạn video tổng quát vụ khủng bố, điều gì đã dẫn đến thảm kịch 11/9? Một câu hỏi rất khó trả lời. Mặc dầu tôi đã từng dành nhiều thời gian chuẩn bị viết luận văn về đề tài khủng bố vào năm 2002; đã từng đọc hàng chục cuốn sách chuyên sâu trong ngoài nước và hàng trăm bài báo, tạp chí để hoàn thành tác phẩm mang tính học thuật thời sự này. Có thể nói là một người có nghề. Vậy mà sau một buổi sáng thăm Khu Tưởng niệm và Bảo tàng với 10.000 hiện vật, 500 giờ chiếu phim ảnh và các video sống động (ngoài ra còn có 1900 câu chuyện chép tay và 2100 tài liệu lưu trữ trong bảo tang), tôi vẫn không thể trả lời ngay được câu hỏi tưởng như đơn giản. Cho đến khi mọi người trong gia đình ra về với một tâm trạng nặng nề tôi mới trả lời, một trong những nguyên nhân dẫn đến thảm kịch là do chính nước Mỹ gây ra, một nước Mỹ bá quyền, ngạo mạn áp đặt giá trị dân chủ nhân quyền khắp thế giới trong đó có Trung Đông và đánh giá thấp sức mạnh của chủ nghĩa khủng bố.

 Để hiểu được tại sao một cuộc tấn công khủng khiếp như vậy có thể xảy ra (bọn khủng bố đã cướp 4 máy bay, trong đó 2 chiếc đâm vào Tòa Tháp đôi, 1 chiếc đâm vào Lầu Năm Góc, 1 chiếc định đâm vào Tòa nhà Quốc hội hoặc Nhà Trắng), chúng ta cần nhìn lại bối cảnh những năm cuối thế kỷ 20 và đầu thế kỷ 21. Sự trỗi dậy của chủ nghĩa khủng bố Hồi giáo cực đoan sau khi Liên Xô sụp đổ, một số nhóm Hồi giáo cực đoan, đặc biệt là nhóm Al-Qaeda dưới sự lãnh đạo của Osama bin Laden đã nổi lên như một mối đe dọa toàn cầu. Chúng có tư tưởng chống phương Tây mạnh mẽ, coi sự hiện diện của Hoa Kỳ ở Trung Đông (đặc biệt là sau Chiến tranh vùng Vịnh lần thứ nhất) và sự ủng hộ của Mỹ đối với Israel là những hành động báng bổ thế giới Hồi giáo và cần phải bị trừng phạt (đáng tiếc Mỹ lại lặp lại điều đó khi ủng hộ Israel tấn công Iran trong những ngày gần đây).

 Al-Qaeda không phải là một tổ chức khủng bố truyền thống mà là một mạng lưới lỏng lẻo nhưng có khả năng phối hợp cao. Chúng đã từng thực hiện một số vụ tấn công nhằm vào những cơ sở vật chất và lợi ích của Hoa Kỳ trước năm 2001, như vụ đánh bom Đại sứ quán Hoa Kỳ ở Tanzania, Kenya năm 1998, và vụ tấn công tàu khu trục USS Cole ở Yemen năm 2000. Tuy nhiên, mức độ nghiêm trọng của những vụ này vẫn chưa đủ để cảnh báo đầy đủ về quy mô và tham vọng của chúng.

 Mặc dù đã có những cảnh báo về các mối đe dọa khủng bố, hệ thống an ninh hàng không và tình báo của Hoa Kỳ vẫn còn nhiều lỗ hổng và thiếu sự phối hợp. Các cơ quan tình báo đã thu thập được một số thông tin rời rạc về âm mưu tấn công nhưng không thể ghép nối chúng thành một bức tranh hoàn chỉnh. Hơn nữa, việc đánh giá thấp khả năng của bọn khủng bố trong việc sử dụng máy bay dân dụng làm vũ khí đã tạo điều kiện cho chúng thực hiện kế hoạch tàn độc này.

 Sau Chiến tranh Lạnh, Hoa Kỳ được coi là siêu cường duy nhất, với sức mạnh quân sự và kinh tế vượt trội. Điều này đã dẫn đến một mức độ tự mãn nhất định. Thậm chí ngạo mạn trong quan hệ quốc tế, trong việc đánh giá các mối đe dọa an ninh, đặc biệt là những mối đe dọa không đến từ các quốc gia được coi là đối thủ truyền thống tiềm năng như Nga và Trung Quốc.

 Nói về nguyên nhân thì có nhiều, nhưng chung quy thì sự kết hợp giữa sự trỗi dậy của một tổ chức khủng bố có tư tưởng cực đoan và khả năng thực hiện các vụ tấn công phức tạp, cùng với những lỗ hổng trong hệ thống an ninh cùng với một phần  tự mãnđã tạo điều kiện cho bọn khủng bố thực hiện vụ tấn công tàn khốc vào ngày 11/9.

 Sự kiện 11/9 đã giáng một đòn chí mạng vào nước Mỹ, để lại những hậu quả sâu sắc và kéo dài trên mọi lĩnh vực. Mất mát về con người và vật chất: Khoảng 3.000 người thiệt mạng, bao gồm công dân của hơn 90 quốc gia, không chỉ là những người làm việc tại Tòa tháp đôi và Lầu Năm Góc mà còn có cả những người lính cứu hỏa, cảnh sát dũng cảm đã hy sinh trong nỗ lực cứu hộ. Tổn thất vật chất lên tới hàng tỷ đô la.

 Cái tổn thất và đau thương thì khu tưởng niệm và bảo tàng đã biểu hiện rất rõ, khiến hàng triệu người đến bây giờ vẫn còn kinh ngạc sững sờ. Sự kiện ngày 11/9 đã lột tả những lỗ hổng chết người trong hệ thống an ninh Mỹ. Ngay sau sự kiện, Bộ An ninh Nội địa (Department of Homeland Security) được thành lập, củng cố an ninh hàng không với Cục An ninh Vận tải (Transportation Security Administration) ra đời, các quy định kiểm tra an ninh sân bay trở nên nghiêm ngặt hơn bao giờ hết. Luật Patriot Act được ban hành, mở rộng quyền hạn của chính phủ trong việc giám sát và điều tra các hoạt động tình báo.

 Thị trường chứng khoán Mỹ sụp đổ tạm thời, ngành hàng không tê liệt trong nhiều ngày, và niềm tin tiêu dùng giảm sút nghiêm trọng. Mặc dù kinh tế Mỹ dần phục hồi, nhưng nỗi lo ngại về khủng bố vẫn là một trong những yếu tố ám ảnh người dân Mỹ, ảnh hưởng đến các quyết định kinh doanh và đầu tư.

 Phản ứng của Hoa Kỳ là phát động "Cuộc chiến chống khủng bố" toàn cầu cùng với phương Tây. Điều này dẫn đến các cuộc chiến tranh ở Afghanistan (lật đổ Taliban, nơi Al-Qaeda đặt căn cứ) và Iraq (với lý do Saddam Hussein sở hữu vũ khí hủy diệt hàng loạt và có liên hệ với khủng bố, mặc dù sau này điều này đã được chứng minh là sai). Những cuộc chiến này kéo dài hàng thập kỷ, tiêu tốn hàng nghìn tỷ đô la, hàng chục nghìn sinh mạng binh lính và dân thường bị “thế chấp” kéo dài hàng thập niên, đồng thời tạo ra sự bất ổn sâu rộng khắp Trung Đông.

 Tôi tin rằng sự kiện 11/9 không chỉ là một bi kịch mà còn là một bài học lịch sử vô cùng giá trị không chỉ cho nước Mỹ mà cho tất cả các nước trên thế giới. 11/9 nhắc nhở chúng ta rằng hòa bình và an ninh không phải là điều hiển nhiên. Ngay cả một quốc gia hùng mạnh nhất cũng có thể bị tấn công và tổn thương bởi những thế lực thù địch. Nó cho thấy rằng, trong một thế giới ngày càng kết nối, các mối đe dọa không biên giới có thể xuất hiện từ bất cứ đâu.

 Vụ tấn công là minh chứng kinh hoàng cho sức hủy diệt của sự hận thù và tư tưởng cực đoan. Nó cho thấy cách mà những ý thức hệ méo mó có thể biến con người thành những kẻ ác thú tàn nhẫn, sẵn sàng hy sinh mạng sống của mình và của người khác để đạt được mục đích trả thù. Ngược lại, những câu chuyện về lòng dũng cảm, sự hy sinh của các anh hùng cứu hộ và tinh thần đoàn kết của người dân Mỹ lại là những minh chứng mạnh mẽ cho bản chất tốt đẹp của con người. Điều này nhấn mạnh tầm quan trọng của việc nuôi dưỡng lòng trắc ẩn, sự thấu hiểu và khoan dung để chống lại những hạt giống của hận thù.

 Tôi đã trao đổi thêm với các con ngày 11/9 là một ngày định mệnh thay đổi thế giới, thế giới đơn cực do Mỹ đứng đầu đã đến đến giai đoạn suy tàn. Nói theo ngôn ngữ của giới nghiên cứu về quan hệ quốc tế, thế giới bắt đầu dần chuyển từ trật tự một siêu đa cường sang thế giới đa cực. Thảm họa kinh hoàng đối với nước Mỹ lại bắt đầu cho một cơ hội, lại tạo đà cho sự trỗi dậy của Trung Quốc (không phải ngẫu nhiên hàng triệu người Trung quốc và ngay cả giới tinh hoa như giáo sư, giảng viên và sinh viên Trường Đại học Thanh Hoa tổ chức ăn mừng sau sự kiện khủng bố).

 Sự kiện 11/9/2001 đã châm ngòi cho những thay đổi địa chính trị sâu rộng, mà nổi bật nhất là việc Mỹ sa lầy vào "Cuộc chiến chống khủng bố" toàn cầu, kéo theo hai cuộc chiến tranh tốn kém ở Afghanistan và Iraq. Nhìn lại hơn hai thập kỷ, không khó để nhận ra rằng chính những quyết định chiến lược nóng vội, sai lầm sau 11/9 đã vô tình tạo ra một khoảng trống quyền lực và nguồn lực, cho phép một cường quốc khác, Trung Quốc, vươn mình mạnh mẽ và trở thành đối thủ cạnh tranh đáng gờm nhất của Hoa Kỳ trong thế kỷ 21.

 Sau sự kiện 11/9, dưới áp lực phẫn nộ của người dân và mong muốn trả đũa, chính quyền Mỹ đã nhanh chóng phát động "Cuộc chiến chống khủng bố". Afghanistan, nơi ẩn náu của Osama bin Laden và Al-Qaeda, là mục tiêu đầu tiên. Tiếp theo là cuộc chiến tranh xâm lược Iraq với lý do Saddam Hussein sở hữu vũ khí hủy diệt hàng loạt và có liên hệ với khủng bố.

 Những cuộc chiến này, ban đầu được kỳ vọng là ngắn ngủi vì sức mạnh vượt trội và sự quyết đoán, đã biến thành những cuộc xung đột kéo dài, tốn kém và không có hồi kết. Nó tiêu hao số lượng tài chính khổng lồ. Ước tính, các cuộc chiến ở Afghanistan và Iraq đã ngốn hàng nghìn tỷ đô la. Số tiền này không chỉ dùng để trang trải chi phí quân sự trực tiếp (vũ khí, trang thiết bị, lương binh sĩ) mà còn bao gồm chi phí chăm sóc y tế cho cựu chiến binh, tái thiết, và các hoạt động tình báo. Mỗi đồng đô la chi ra cho cuộc chiến là một đô la không được đầu tư vào cơ sở hạ tầng, giáo dục, nghiên cứu và phát triển trong nước, những lĩnh vực thiết yếu cho sự phát triển dài hạn của Mỹ.

 Hàng nghìn binh lính Mỹ đã thiệt mạng và hàng chục nghìn người bị thương; nhiều người mang di chứng thể chất và tâm lý nặng nề. Sự hy sinh này không chỉ là mất mát cá nhân mà còn ảnh hưởng đến xã hội Mỹ, tạo ra những vết thương lòng khó lành.

 Thay vì tập trung vào những thách thức địa chính trị đang nổi lên ở khu vực châu Á – Thái Bình Dương, Mỹ lại bị sa lầy vào các cuộc xung đột ở Trung Đông và Trung Á. Nguồn lực quân sự, tình báo và ngoại giao vốn có thể được sử dụng để đối phó với sự trỗi dậy của Trung Quốc lại bị chuyển hướng, làm suy yếu khả năng cạnh tranh chiến lược của Mỹ trong dài hạn.

 Các cuộc chiến, đặc biệt là cuộc chiến Iraq với những thông tin tình báo sai lệch, đã làm tổn hại nghiêm trọng đến uy tín của Mỹ trên trường quốc tế. Những cáo buộc về vi phạm nhân quyền, đặc biệt là ở nhà tù Abu Ghraib, càng làm suy yếu vị thế đạo đức của Mỹ như một ngọn hải đăng của dân chủ và nhân quyền.

 Trong khi Mỹ đang chìm đắm trong các cuộc xung đột ở Trung Đông, Trung Quốc đã lặng lẽ và tận dụng hiệu quả khoảng thời gian này để củng cố sức mạnh của mình. Trung Quốc tập trung vào phát triển kinh tế và duy trì tốc độ tăng trưởng kinh tế phi thường, thu hút hàng ngàn tỉ USD đầu tư từ Phương Tây và đặc biệt là từ Mỹ (đây chính là sai lầm chết người của phương Tây, đặc biệt là của chính quyền các thời kỳ của Mỹ đã biến Trung Quốc từ một nước nghèo nàn lạc hậu, một nước gần 30 triệu người chết đói và chết trong cuộc thanh trừng nội bộ cuộc cách mạng văn hóa vô sản trở thành công xưởng sản xuất của thế giới). Trung Quốc đã mở rộng sản xuất và xuất khẩu ra toàn thế giới. Họ dồn toàn bộ nguồn lực vào nâng cao năng lực sản xuất, phát triển công nghệ và cải thiện đời sống người dân.

  Trong khi Mỹ bận rộn với các cuộc chiến, Trung Quốc đã khéo léo thể hiện hình ảnh một cường quốc đang trỗi dậy một cách "hòa bình" trong gần hai thập niên, tập trung vào phát triển kinh tế và hợp tác. Điều này giúp Trung Quốc xây dựng mạng lưới ảnh hưởng thông qua các sáng kiến kinh tế như "Vành đai và Con đường", mở rộng thương mại và đầu tư vào nhiều quốc gia đang phát triển.

 Với thặng dư thương mại toàn cầu, với nguồn lực kinh tế dồi dào, Trung Quốc đã đầu tư mạnh mẽ vào việc hiện đại hóa quân đội, phát triển các công nghệ tiên tiến như tên lửa siêu thanh, máy bay tàng hình, và lực lượng hải quân. Việc này diễn ra trong bối cảnh Mỹ đang phải dàn trải nguồn lực quân sự ở nhiều mặt trận, ít có khả năng tập trung vào đối phó với sự thay đổi cán cân quân sự ở châu Á.

 Trong khi sự chú ý của Mỹ chuyển sang các vấn đề khủng bố, Trung Quốc đã tăng cường ảnh hưởng của mình ở Đông Nam Á, châu Phi, và Mỹ Latinh thông qua đầu tư, viện trợ và các thỏa thuận thương mại. Và theo quy luật của một đế quốc mới trỗi dậy, Trung Quốc bắt đầu thể hiện mình, bắt đầu chứng tỏ sức mạnh cơ bắp của mình, ngang nhiên tuyên bố và hành động như thể khu vực biển Hoa Đông và Biển Đông là của mình, nhằm viết lại luật chơi mới cạnh tranh vị thế siêu cường với Mỹ… Điều này đã dần thách thức vị thế lãnh đạo của Mỹ trong nhiều khu vực.

 Chính sự kiện 11/9 và những quyết định chiến lược sai lầm sau đó là một minh chứng rõ ràng cho bài học về sự đánh đổi trong địa chính trị. Việc Mỹ ưu tiên "Cuộc chiến chống khủng bố" đã vô tình làm suy yếu tiềm lực nội tại và làm chệch hướng sự chú ý khỏi một đối thủ cạnh tranh chiến lược đang trỗi dậy.

 Thực tế này không phủ nhận sự cần thiết của việc chống lại khủng bố. Tuy nhiên, nó đặt ra câu hỏi lớn về tính hiệu quả của cách tiếp cận toàn diện và kéo dài của Mỹ. Liệu có một cách tiếp cận khác, cân bằng hơn, có thể vừa đảm bảo an ninh quốc gia vừa duy trì được lợi thế cạnh tranh dài hạn?

 Ngày nay, khi Mỹ và Trung Quốc đang bước vào một kỷ nguyên cạnh tranh chiến lược gay gắt, nhất là dưới thời Tổng thống Mỹ Donald Trump, điều quan trọng là phải nhìn nhận lại lịch sử một cách thẳng thắn. Bi kịch 11/9 không chỉ là một sự kiện của nỗi đau và sự mất mát, mà còn là một bước ngoặt đã định hình lại trật tự thế giới, vô tình mở ra cánh cửa cho sự trỗi dậy của một cường quốc mới đầy tham vọng, thách thức vị thế siêu cường của Mỹ. Bài học từ những năm tháng hậu 11/9 là lời nhắc nhở đắt giá cho nước Mỹ về tầm quan trọng của việc hoạch định chiến lược với tầm nhìn xa trông rộng, cân bằng giữa các mối đe dọa trước mắt và những thách thức dài hạn.

 

 

 

Read More

Dự buổi lễ tuyên dương học sinh giỏi

Leave a Comment

 Dự buổi lễ tuyên dương học sinh cuối cấp Trường Trung học cơ sở Bret Harte

Trong tôi vẫn còn nguyên vẹn cảm giác choáng ngợp, xen lẫn niềm tự hào khi ngồi trong hội trường trang trọng của trường Bret Harte Middle School. Ánh đèn sân khấu bừng sáng, những gương mặt non trẻ rạng rỡ nụ cười, và tiếng vỗ tay giòn giã vang lên không ngớt trong buổi Lễ tuyên dương học sinh giỏi (Honor Roll). Cháu tôi, Chu Lâm, hôm nay đứng trên bục cao, nhận tấm huy chương về thành tích học tập xuất sắc "Academic Excellence" trong 3 năm học (cấp THCS thường chỉ có 3 năm).
Mới ngày nào cháu theo mẹ về Việt Nam, đưa cháu đi xem hội làng, cháu toài khỏi tay tôi lon ton chạy đến bên các cụ, các ông mặc áo thụng đỏ, áo thụng xanh đi sau kiệu rước Thánh và thoắt tới chỗ đám múa rồng, múa bồng… Tôi vội theo bế cháu xin lỗi mọi người. Và những buổi trưa, buổi tối năm nào sang Mỹ tôi thường dạy cháu học tiếng Việt, kể cho cháu nghe chuyện cổ tích, đọc một số bài ca dao…
Cả một chặng đường dài cháu học từ trường mầm non đến trung học trên đất Mỹ, không chỉ xa xách về địa lý mà còn là sự khác biệt về văn hóa, giáo dục. Ngoài việc chăm sóc nuôi dưỡng, ba mẹ cháu thường xuyên kèm cặp giúp cháu vững vàng hòa nhập trong môi trường mới. Bao năm tháng, bao ngày đêm kiên trì bên con. Bao buổi nắng mưa sáng đưa con đến trường, chiều đón con về. Tất cả đều là tình yêu thương và sự hy sinh thầm lặng.
Cho đến hôm nay, mọi sự cố gắng đã đơm hoa kết trái. Nhìn cháu cùng 30 bạn học sinh xuất sắc khác trong tổng số hơn 300 em học sinh lớp 8 của trường, tôi cảm thấy bồi hồi xúc động và hạnh phúc. Thằng bé mà tôi vẫn bồng bế, vẫn thường cõng trên lưng, dắt đi trượt cầu trượt, nay đã lớn khôn, trưởng thành và đạt được những thành công bước đầu. Thành tích học tập xuất sắc trong suốt ba năm học tại Bret Harte không chỉ là niềm vui của riêng cháu, mà còn là niềm tự hào của cả gia đình, của những người thân.
Sau Lễ tuyên dương học sinh giỏi ở trường là Lễ tốt nghiệp trung học cơ sở (Promotion Ceremony) tại Trung tâm Hội nghị San Jose McEnery. Buổi lễ tốt nghiệp là sự kiện quan trọng tràn ngập niềm hân hoan phấn khởi, kết thúc 3 năm học tập chăm chỉ đối với học sinh.
Trung tâm Hội nghị thành phố bừng lên khí thế mới đón nhiều trường tổ chức lễ tốt nghiệp. Tôi thấy các hàng ghế được sắp xếp trang trọng ở khu vực chính dành cho các học sinh tốt nghiệp. Các hàng ghế bậc cao hơn hoặc trên tầng dành cho gia đình và bạn bè. Hội trường hơn 3 ngàn chỗ ngồi gần như kín chỗ.
Sân khấu nổi bật phía trước được trang trí bằng màu sắc và biểu tượng riêng của nhà trường. Hai màn hình lớn rực rỡ đảm bảo mọi người đều có thể nhìn rõ diễn biến.
Buổi lễ bắt đầu bằng lễ diễu hành. Hơn 300 học sinh tốt nghiệp, trang phục quần áo truyền thống dân tộc mình diễu hành vào hội trường trong tiếng vỗ tay của những người thân yêu. Tất cả bước vào theo điệu nhạc Pomp and Circumstance. Phụ huynh học sinh, giáo viên và hiệu trưởng nhà trường, bạn bè nồng nhiệt chào đón chào, chúc mừng.
Sau lời chào mừng của thầy Hiệu trưởng Mr Vuong là bài phát biểu của học sinh có thành tích học tập cao nhất, gửi tới nhà trường và thầy cô giáo lòng biết ơn, gửi gắm những thông điệp đầy cảm hứng đến bạn bè cùng lớp.
Tiếp theo là Lễ trao bằng tốt nghiệp. Đây là điểm nhấn quan trọng nhất trong buổi lễ. Các học sinh được gọi lên sân khấu nhận bằng tốt nghiệp. Khi tên của mỗi học sinh được xướng lên, các em bước lên sân khấu, bắt tay thầy hiêu trưởng và nhận bằng tốt nghiệp. Khoảnh khắc đón nhận bằng là những tiếng reo hò, vỗ tay và sự phấn khích từ gia đình, bạn bè.
Cũng như hơn 300 gia đình khác, gia đình chúng tôi đón cháu Lâm bên ngoài hội trường chính. Một cuộc đoàn tụ vui vẻ với những cái ôm, chụp ảnh và tiệc ăn mừng. Ngày hôm nay thực sự là một ngày đặc biệt đối với các học sinh tốt nghiệp và gia đình. Trong giờ phút này tôi chạnh lòng nhớ tới lễ tốt nghiệp của những trường tôi công tác trong gần 40 mươi năm qua. Không một lễ tốt nghiệp nào có được một ngày hội như thế này!
Huy chương "Academic Excellence" và bằng tốt nghiệp mà cháu Lâm được trao không chỉ là vật kỷ niệm, mà còn là biểu tượng của sự nỗ lực không ngừng nghỉ, của ý chí vươn lên, và của một tương lai rộng mở. Tôi nhìn thấy trong đôi mắt cháu Lâm niềm vui, sự tự tin, lòng ham học hỏi và khát vọng mới. Đáng tự hào hơn cháu còn nằm trong đội tuyển bơi của nhà trường, được dự thi đấu nhiều lần ở cấp học khu. Cháu cũng đạt được chứng nhận level 7/11 trong cuộc thi piano theo tiêu chuẩn chứng chỉ Certificate of Merit của Hiệp hội Giáo viên Âm nhạc California.
Tôi nắm chặt tay cháu chúc mừng, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay còn non nớt nhưng đầy nghị lực. Cháu đã lớn, đã trưởng thành, và đã chứng minh rằng, dù ở bất cứ nơi đâu, sự cố gắng và niềm đam mê học hỏi sẽ luôn mang lại những thành quả xứng đáng. Tôi rất vui được chụp ảnh kỷ niệm với cháu cùng gia đình và thầy hiệu trưởng.
Hôm nay, tôi không chỉ đến dự một buổi lễ vinh danh, lễ tốt nghiệp mà còn là minh chứng cho câu chuyện về ý thức trách nhiệm của những người làm bố mẹ, của ý chí vươn lên và của tình yêu thương. Tôi tin rằng, với nền tảng vững chắc đã được vun đắp, cháu sẽ tiếp tục gặt hái nhiều thành công hơn nữa ở cấp High School (THPT). Mong rằng cháu sẽ luôn giữ vững tinh thần hiếu học và thành tích học tập như ở cấp Middle school (THCS). Nếu duy trì được thành tích này cháu có khả năng được vào học các trường đại học danh tiếng như Học viện Massachusets, trường đại học đào tạo công nghệ thông tin số 1 của Mỹ và thế giới như cháu hằng mong ước.
Read More

Niềm vui vỡ òa trong ngày hội bóng đá

Leave a Comment

 Niềm Vui Vỡ Òa Trong Ngày Hội Bóng Đá Của Con

Hôm qua, sân vận động như một ngày hội thực sự khi chứng kiến trận chung kết bóng đá kịch tính của các con lớp 2. Hòa chung không khí náo nhiệt ấy, gia đình tôi và đông đảo phụ huynh, bạn bè cùng trường của các cầu thủ nhí đã có mặt để cổ vũ hết mình cho đội bóng của cháu Chu Liêm.
Trải qua hai hiệp đấu căng thẳng, mỗi hiệp kéo dài 30 phút, niềm vui vỡ òa khi đội của cháu đã giành chiến thắng thuyết phục với tỷ số 5-1. Đặc biệt hơn, ngay từ những phút đầu tiên của trận đấu, cậu bé Chu Liêm của tôi từ một cú sút phạt, đá thẳng vào khung thành, góp một bàn thắng đẹp mắt, mang về lợi thế cho đội nhà. Thật khó tin khi đây mới chỉ là năm đầu tiên cháu làm quen với trái bóng tròn. Thế nhưng, những gì cháu thể hiện trên sân, từ cách lấy bóng, những pha phá bóng thông minh đến cú sút chân mạnh mẽ, đã khiến tôi ngạc nhiên và tự hào. Tôi đã hò hét cùng với các phụ huynh khi cháu và đồng đội của cháu cầm bóng gần khung thành đội bạn. Rất tiếc nhiều pha bóng cháu và đồng đội cháu đã bỏ lỡ.
Khoảnh khắc đáng nhớ nhất có lẽ là khi tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên, báo hiệu chiến thắng chung cuộc. Tất cả các cầu thủ nhí đã ôm chầm lấy nhau trong niềm vui sướng tột độ. Chứng kiến cảnh tượng ấy, tôi cũng dâng trào xúc động. Và thật bài bản, khi kết thúc hai đội xếp hàng bắt tay nhau. Đặc biệt hai bạn va chạm nhau, một bạn phải nằm xuống sân ít phút đã ôm nhau. Tất cả phụ huynh và các bạn hai đội bóng đều vỗ tay tán thưởng.
Nhưng niềm vui chưa dừng lại ở đó. Một hình ảnh thật đẹp và ý nghĩa đã diễn ra sau trận đấu. Tất cả các bậc phụ huynh của hai đội đã cùng nhau tạo thành một hàng rào người ấm áp, với vòng tay nối kết, vinh danh những chiến binh nhí. Các con cả hai đội dù thắng dù thua, trong niềm hân hoan, lần lượt đi qua hàng vòng tay ấy, nhận những lời chúc mừng, những nụ cười rạng rỡ.
Sau đó, các con đã được ban tổ chức trao những chiếc huy chương lấp lánh, những món quà lưu niệm ý nghĩa và cùng nhau thưởng thức những miếng bánh gato thật ngon. Ánh mắt lấp lánh niềm hạnh phúc của các con đã trở thành kỷ niệm đẹp nhất trong ngày hôm qua.
Với tôi, niềm vui không chỉ đến từ chiến thắng của đội bóng mà còn từ sự trưởng thành và niềm đam mê mà cháu Chu Liêm đã thể hiện. Dù mới chỉ là những bước chân đầu tiên trên con đường thể thao, nhưng những gì cháu đã làm được thật đáng khích lệ. Tôi tin rằng, với sự cố gắng và niềm yêu thích, cháu sẽ được rèn luyện về sức khỏe, về kỹ năng chơi bóng, về tinh thần đoàn kết, tinh thần đồng đội. Hy vọng cháu sẽ đam mê môn thể thao vua này.
Ngày hôm qua thực sự là một ngày đáng nhớ, không chỉ với riêng gia đình tôi mà còn với tất cả những ai đã có mặt trên sân. Nó không chỉ là một trận chung kết bóng đá ở một khu vực dành cho lớp 2 mà còn là một buổi lễ vinh danh những nỗ lực, tinh thần đồng đội và niềm đam mê cháy bỏng của các con. Cảm ơn các con đã mang đến những khoảnh khắc tuyệt vời này!
Read More

Blog Archive

About this blog

Được tạo bởi Blogger.