Cuộc chiến ở Căn cứ 935/ Ripcord

Leave a Comment

 Cuộc chiến ở Căn cứ 935/Ripcord

Cuộc chiến ở Căn cứ 935/Ripcord cách đây tròn 50 năm đã diễn ra được 18 ngày. Các đơn vị thuộc Trung đoàn 1 do Trung đoàn Trưởng Vũ Thế Đào tiếp tục thắt chặt vòng vây căn cứ của quân Mỹ. Các đợn vị hỏa lực cối ngày đêm nã đạn vào căn cứ địch. Đại đội 12, 7ly và các đơn vị bộ binh tập trung bắn hạ máy bay tiếp tế, trực thăng vũ trang. Các đơn vị bộ binh không ngừng cơ động bám sát, tiêu diệt các đại đội Mỹ nống ra bảo vệ căn cứ.
Căn cứ 935/Ripcord như cá nằm trên thớt. Quân Mỹ đã thực sự bước vào cuộc khủng hoảng. Đặc biệt vào ngày 18 một chiếc trục thăng Chinook bị một khẩu 12, 7 ly của Đại đội Hỏa lực Trung đoàn 1 bắn rơi xuống kho chứa đạn pháo. Căn cứ 935 rung chuyển bôc cháy trong tiếng nổ mấy giờ liền.
Sư đoàn Dù 101 bắt đầu tính đến chuyện tháo chạy khỏi Căn cứ 935/Ripcord. Tôi xin trích một đoạn trong cuốn Đại bàng gào thét trong vòng vây để bạn đọc thấy được tâm trạng của Thiếu tướng Berry, chỉ huy Sư đoàn Dù trong việc rút khỏi căn cứ này:
"Tướng Berry viết về cho vợ vào ngày 20 tháng Bảy “Anh đã quên trách nhiệm của người chỉ huy chiến đấu đối với sức khỏe của mình: Thường xuyên lo lắng bồn chồn; không ngừng suy nghĩ về những kế hoạch của kẻ địch sắp tới và thường xuyên tự hỏi liệu mình đã làm tất cả mọi cái mình cần phải làm cho binh lính và đơn vị chưa… Anh nghĩ đến trách nhiệm nặng nề và càng cảm thấy nặng nề hơn bởi vì anh là chỉ huy tạm thời… trải nghiệm đáng giá cho một sĩ quan cấp tướng trẻ,” ông viết thêm với giọng điệu mỉa mai. “Khi Tướng Hennessey trở lại… Anh tin chắc rằng mình đã già đi nhiều tuổi…”
Berry cảm thấy gánh nặng không những vì Căn cứ Ripcord bị bao vây mà còn vì Chiến dịch Đỉnh Chicago sắp tới. Cuối cùng ông quyết định không chỉ hoãn lại cuộc tấn công này một lần nữa mà còn giảm bớt những mục tiêu của nó. Ông chỉ ra những lý do trong một lá thư viết vào sáng ngày 21 tháng Bảy: “Đối phương tăng cường lực lượng trên Núi Co Pung và bố trí nhiều súng phòng không; sự hỗ trợ pháo binh của chúng ta dường như không đáp ứng được yêu cầu, đặc biệt là quan điểm tác chiến đang diễn ra xung quanh Ripcord có vấn đề; và ở giai đoạn này trong cuộc chiến tranh, tất cả những cuộc tấn công của Mỹ phải có một sự đảm bảo thành công cao nhưng tổn thất phải giữ ở thấp. Từ đầu, bản năng chuyên nghiệp của anh đã chỉ ra rằng kế hoach của chúng ta đòi hỏi phải chịu những rủi ro không thể chấp nhận mà không có sự đảm bảo thành công cao. Anh đã kiềm chế thể hiện những bản năng này bởi vì chiến dịch đã được lên kế hoạch từ nhiều tháng nay và bởi vì anh là người mới đến sư đoàn. Bây giờ cá nhân anh phải quyết định khởi động chiến dịch, anh không thể liều lĩnh, theo tiêu chuẩn cơ bản, phải đảm bảo chiến dịch có được sự cân nhắc thông tin trinh sát tập trung mới nhất chuyển tới chúng ta… Phán đoán của anh, chúng ta sẽ mất quá nhiều máy bay và quá nhiều binh lính… Ví dụ ngày hôm qua, chúng ta đã mất 11 máy bay bị hư hại vì hỏa lực phòng không trong khi tiến hành trinh sát thấp khu vực đỉnh Chicago. Hầu hết hỏa lực đến từ súng máy 12,7mm, loại súng chế tạo tại Trung Quốc. Khu vực này đầy rẫy hỏa lực phòng không và bộ binh bắn vào máy bay của chúng ta.” Berry viết thêm một cách hài hước: “Anh phải nói rằng Jack Hennessey đã lựa chọn một thời điểm quan trọng để nghỉ phép. Hy vọng ông ấy thích thú về việc đó…”
Berry ghi lại trong một lá thư khác viết cho vợ, Thiếu tướng Donald Cowles, Tham mưu trưởng Bộ Chi huy Cố vấn Quân sự ở Việt Nam đến thăm ông. “ Cowles nói rằng khu vực sư đoàn của chúng ta hoạt động hiệu quả nhất ở Việt Nam và đã hoạt động như vậy trong suốt một thời gian,” Berry viết. “Chúng ta có đối thủ khó trị nhất, quyết tâm nhất và đang phải chiến đấu với những cuộc chiến ác liệt nhất. Và chúng ta đã phải chịu những tổn thất nặng nề nhất. Điều này liên quan đến ‘những người ở trên chiến tuyến.’ Trong bầu không khí chính trị hiện nay, Tướng Cowles phát biểu, chúng ta phải duy trì tổn thất ở mức tối thiểu trong thời gian rút lực lượng Mỹ ra khỏi Việt Nam.” Cowles cũng nói với Berry, khi ông diễn giải trong một lá thư “cuộc tấn công (Chiến dịch Đỉnh Chicago) đã được lên kế hoạch của Sư đoàn Dù 101 mới là hoạt động trên sổ sách mùa hè này, mà bất kỳ hy vọng tấn công đối phương ở nơi nào nó cũng sẽ có khả năng làm tổn thương ông, nơi mà nguồn cung cấp dự trữ hạn chế trong việc chuẩn bị cho cuộc tấn công sau khi mùa mưa bắt đầu".
Cowles cũng mang một thông báo từ Tướng William B. Rosson, quyền Bộ Chỉ huy Cố vấn Quân sự ở Việt Nam trong thời gian Tướng Abrams vắng mặt, Abrams phải đi an dưỡng phục hồi sức khỏe từ cuộc phẫu thuật túi mật, ông đã hoãn kế hoạch cho đến khi những binh lính Mỹ cuối cùng rút khỏi Campuchia. Tướng Cowles nói rằng Tướng Rosson hy vọng một số cuộc tấn công thành công vào mùa hè này được đặt lên vai chúng tôi,” Berry thuật lại chi tiết trong thư, “Trừ phi chúng tôi không thể đủ khả năng vượt qua những tổn thất quá mức. Trong lúc đó, lực lượng trinh sát của chúng tôi ở khu vực Đỉnh Chicago tìm thấy ngày càng nhiều binh lính địch; và Ripcord được sử dụng như là một căn cứ pháo binh có hiệu quả trong việc hỗ trợ Chiến dịch Đỉnh Chicago lại đang trở nên vô cùng gay go. Tình hình trở nên tiến thoái lưỡng nan.
Harrison muốn sư đoàn co cụm lại ở Căn cứ Ripcord. Ông nhớ lại mình rất vui mừng, phấn khởi khi Đại đội A nghe lén điện thoại, cho thấy không những tầm cỡ tích tụ quân BV mà còn định vị được vị trí tổng thể các đơn vị của đối phương xung quanh căn cứ hỏa lực. Cuối cùng chúng tôi đã buộc họ chụm lại và không phân tán đi đâu,” Harrison sau đó viết. “Tôi ra lệnh cho tham mưu lữ đoàn triển khai kế hoạch hủy diệt bốn trung đoàn đối phương. Ban tham mưu đã đưa ra một kế hoạch yêu cầu sáu tiểu đoàn Mỹ…”
Kế hoạch của Harrison sẽ được triển khai hành động không do dự ở vào thời điểm trước đó trong cuộc chiến này. Tuy nhiên thời điểm này Berry phải miễn cưỡng cam kết yêu cầu các nguồn lực đến Ripcord; đó là một trận chiến có thể giành được chiến thắng, nhưng ở một mức giá chắc chắn dẫn đến sự la lối của quốc hội mà các sĩ quan cao cấp của Sư đoàn 101 sẽ phải chịu đựng theo sau Đồi Thịt băm. Đại tá Root đánh giá tình hình chính trị tốt hơn đồng nghiệp chỉ huy lữ đoàn Harrison. “Tôi cảm thấy rất thương Berry trong trận chiến này,” Root nhớ lại. “Ông phải hứng chịu những đòn đánh khủng khiếp, nhưng vẫn tỏ ra can đảm giống như một con sư tử. Đó là một khám phá, tôi nghĩ rằng tôi không bao giờ coi trụ sở hay nguồn lực từ lữ đoàn của mình có thể được chuyển tới Ripcord. Tôi không nghĩ rằng sư đoàn đã từng xem xét khả năng này. Mở rộng cuộc chiến đấu theo khu vực hay cam kết lực lượng áp đảo không phải là sự lựa chọn có trong tâm trí của mọi người trong hoàn cảnh những ngày đó.”
Tướng Berry rời khỏi văn phòng vào cuối ngày 21 tháng Bảy để vật lộn với vấn đề về Ripcord. Đó là sự thật, khi Berry ghi lại trên tập giấy, cân nhắc những lý lẽ tán thành và phản đối việc sơ tán khỏi căn cứ Ripcord và việc Chiến dịch Đỉnh Chicago “không thể thực hiện nếu không có Ripcord.” Thực tế đó ủng hộ việc duy trì căn cứ hỏa lực này. Tình trạng tiến thoái lưỡng nan càng trầm trọng thêm vì sự chia rẽ chính trị ở Mỹ và do đó càng đẩy nhanh tốc độ rút quân, và để lại “một chiến thắng về mặt kế hoạch quân sự của quân BV ở khu vực Ripcord.” Đương đầu với những thách thức của kẻ địch sẽ liên quan đến việc chuyển dịch những lực lượng khác vào những ngọn núi xung quanh Ripcord như làm suy yếu nghiêm trọng hệ thống phòng thủ đồng bằng ven biển của sư đoàn, nhiệm vụ chính của nó, đồng thời kết quả trận chiến sẽ thu hút phương tiện thông tin đại chúng bất lợi, thu hút sự chú ý về chính trị như gây nguy hiểm cho toàn bộ chương trình Việt Nam hóa chiến tranh. Cuối cùng Berry viết:
Ricord bây giờ là trách nhiệm pháp lý
Một con tin
Một chiến thắng tiềm năng của quân BV.
Về lý luận thì đưa ra những lý lẽ ủng hộ việc sơ tán Ripcord ngay lập tức. Nhưng đặc điểm truyền thống của sư đoàn mà Berry là chỉ huy thì không như vậy. Ông đã viết sau này, ông “nhận thức sâu sắc trận bao vây ở Bastogne” (Trận đánh tại thành phố Bastogne thuộc Bỉ của sư đoàn Dù trong chiến tranh thế giới thứ 2, nơi quân Đức đã bao vây quân Mỹ) khi ông cân nhắc làm cái gì ở Ripcord. Ông cũng quan tâm đến hậu quả mà việc rút quân sẽ gây ra về mặt tinh thần cho sư đoàn.
Trở dậy sáng sớm ngày hôm sau, Berry viết một lá thư về cho vợ.
“5h15 thứ Tư ngày 22 tháng Bảy 1970.
Bây giờ đã đến thời điểm chúng ta phải đặt câu hỏi có tiếp tục sử dụng Ripcord không. Liệu nó có đáng giá với những tổn thất cho cái mục đích sử dụng nó? Nếu chúng ta quyết định ‘không,’ chúng ta sẽ đi khỏi Ripcort như thể nào? Nếu chúng ta bỏ trống Ripcord, sau đó chúng ta làm cái gì? Chúng ta sẽ đặt pháo binh của chúng ta ở đâu để hỗ trợ cuộc tấn công mà chúng ta muốn tiến hành đánh vào doanh trại cơ sở và khu vực cất giấu quân trang quân dụng của quân BV?
Hôm nay chúng ta phải quyết định chiều hướng hành động khác với những gì chúng ta đang làm. Hiện giờ chúng ta đang phải chịu tổn thất không ngừng ở Ripcord từ những quả đạn súng cối đang bay đến… Chúng ta đang phải chịu tổn thất không ngừng ở các đại đội bộ binh đang hoạt động trong những ngọn núi, trong những khu rừng xung quanh Ripcord nhằm cố gắng xác định và phá hủy súng cối và súng máy phòng không của đối phương… Càng ngày hỏa lực pháo binh của chúng ta càngdần trở nên kém hiệu quả khi đạn cối của đối phương khiến các pháo thủ gặp nhiều khó khăn hơn trong việc pháo kích…
Có nhiều binh lính BV ở trên những quả đồi này. Hầu hết trong số chúng mới hành quân từ miền Bắc Việt Nam qua con đường Lào. Chúng được cung cấp quân trang quân dụng tốt. Những ngọn núi của chúng dường như đều có súng phòng không 12,7mm. Ngày hôm qua, chúng ta có thêm hai máy bay trực thăng bị bắn hạ trong cùng khu vực nơi một đại đội bộ binh đang trong tình trạng giao tranh quyết liệt. Quân BV rất muốn giáng cho các lực lượng Mỹ một thất bại lớn… Anh rất vui khi đã quyết định làm gì ở khu vực Ripcord và bắt đầu làm việc đó. Chúa ơi, giúp con ra quyết định đúng đắn.”
Berry đã quyết định vấn đề khi kết thúc lá thư, như được thuật lại trong một bức thư gửi đi tiếp theo viết sau ngày hôm đó: “Sáng hôm nay anh ra quyết định nghề nghiệp khó khăn nhất trong cuộc đời: Rời khỏi Ripcord càng nhanh càng tốt. Nói bao giờ cũng dễ hơn làm…”
Theo John Fox, phi công lái máy bay của Tướng Berry, quyết định rút quân khi đối mặt với kẻ thù, tuy rằng hợp lý, nhưng sẽ là điều rất khó chịu với Berry, cái điều bắt buộc phải nuốt đi bao niềm tự hào. “Không có người lính nào thích được bảo lãnh,” như Berry nói sau đó. “Đó không phải là bản chất của tôi.” Berry viết, quyết định của ông “dựa trên những gì tôi tin là một sự kéo dài những tổn thất về con người, về tiền của. Nó không thể biện minh được cho một lợi thế quân sự không tương xứng.”
Berry bay tới Trại Camp Evans nói riêng với Đại tá Harrison. “Chúng ta chấm dứt ở Ripcord,” Berry thông báo không cần mở đầu. “Anh cần gì để hỗ trợ?”
Mặc dù buổi họp theo kế hoạch diễn ra sau đó nhanh chóng, dứt khoát và lãnh đạm, nhưng Harrison thực sự choáng váng. “Tôi chết lặng đi trong giây lát,” chỉ huy lữ đoàn sau đó viết. “Xem xét việc rút quân thậm chí chưa bao giờ chợt đến trong tôi, nhưng tôi vẫn không đưa ra lời biện hộ hoặc tranh luận để thay đổi quyết định của Berry. Tôi tin rằng những suy nghĩ thoáng qua trong tâm trí, đúng như vậy, có lẽ ông ấy đúng…”
Đại tá Harrison đã trải qua năm đêm sau đó với Lucas ở trên Ripcord, họ chờ những cuộc tấn công trên mặt đất mà họ chắc chắn sẽ đến và tin tưởng rằng họ sẽ hủy diệt chúng trong hàng rào dây thép gai. Bery có thể nhìn thấy cuộc chiến đấu từ một tầm nhìn tách biệt hơn. Tôi ở rất gần. Tôi là một phần của nó. Tôi đang chiến đấu ngay bên cạnh Lucas ở trên Ripcord và ở cả trên không. Tôi đã không thoát khỏi vấn đề trước mắt và không suy nghĩ về mặt chiến lược. Ripcord được trình bày như một vấn đề ở trên lớp học tại Benning hay là tại Leavenworth, Harrison kết luận sau khi nhìn lại, quyết định của ông chắc sẽ giống như của Berry.”
Có những người tin rằng Berry đã bị thúc giục phải sơ tán vì những lời nhắc nhở tế nhị của chỉ huy cấp cao hơn về những tổn thất và những hạn chế không được tế nhị về đạn dược. Berry đã phủ nhận, trên thực tế chẳng có bất kỳ giới hạn nào, do đó ông hoàn toàn phủ nhận quyết định của ông bị chi phối bởi ai đó trong chuỗi mệnh lệnh. “Tôi, và chỉ một mình tôi ra quyết định rút lui,” Berry viết. “Tôi không bao giờ có cảm giác rằng bất kỳ ai từ trụ sở cấp cao hơn tìm cách ép tôi quyết định thế này hay thế khác. Nếu có bất kỳ điều gì, thì đó là việc thiếu vắng sự chỉ đạo.” Berry nhớ lại “cảm giác rất đơn độc” khi cố gắng ra quyết định, và “đôi khi ông muốn có sự hướng dẫn rõ ràng hơn từ cấp trên của tôi.”
Dù trong phân tích cuối cùng Berry nói, “Tôi vui mừng vì họ để cho tôi tự quyết định,” một “trong những truyền thống tốt đẹp nhất của Quân đội đó là người ta để cho người chỉ huy, được tự do xem xét mọi việc theo cách thức riêng trên chiến trường và ra quyết định riêng- và sau đó tiếp theo người ta ủng hộ người chỉ huy từ trụ sở cấp cao hơn. Điều đó đã xảy ra trong trường hợp của chúng tôi. Khi tôi ra quyết định, không một chỉ huy nào ở trên làm bất kỳ điều gì khác hơn là nói, chúng tôi nghĩ rằng anh đã ra quyết định đúng. Không có ai chỉ trích, không có ai bình luận. Đó là cách thể hiện. Một quyết định như vậy là trách nhiệm tối cao của người chỉ huy, việc tin tưởng vào các chỉ huy để ra những quyết định của chính họ là một trong những điểm mạnh của quân đội Mỹ.”

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Blog Archive

About this blog

Được tạo bởi Blogger.