Thăm tổ hợp giải trí Recreation của Trường Đại học MU

Leave a Comment
Từ hôm sang Mỹ, đây là buổi trưa đầu tiên tôi ngủ được hơn một tiếng. Tôi cảm thấy trong người rất thoải mái để cùng với mọi người đi cổ vũ bóng đá cho đội sinh viên Việt Nam. Chiều nay diễn ra trận vào tứ kết giữa đội sinh viên Việt Nam và đội sinh viên Iraq. Trời rất nắng nhưng khi tôi ra đến sân bóng của Trường Đại học MU thì gần như tất cả sinh viên Việt cùng với người nhà đã tới sân bóng. Kể cả các cháu nhỏ mới vài tháng tuổi cũng ngồi trên xe đẩy có mái che theo mẹ đi cổ vũ. Đây là một trong số các sân bóng dành cho sinh viên. Sân này có thể nói là sân trung tâm, gần biểu tượng hổ Tiger và Tổ hợp Giải trí Recreation Complex. Kích cỡ sân theo tiêu chuẩn quốc tế. Mặt sân phẳng lừ bằng cỏ nhân tạo. Chỉ có khoảng bảy mươi người Việt vậy mà không khí thật rộn ràng. Mấy cháu năm thứ nhất còn kiếm đâu được cả trống và thanh la. Âm thanh của trống, âm thanh của thanh la nổi lên từng hồi trong không gian xứ người nghe sao giục giã thân thương.
Tôi không ngờ các cháu chuẩn bị chu đáo đến như vậy. Bánh các loại, hoa quả các loại, nước giải khát các loại bày ra la liệt. Thêm vào đó các gia đình lại mang theo đồ ăn uống cá nhân. Nếu gộp đồ ăn thức uống cả lại, thực sự trở thành một bữa tiệc thịnh soạn. Cả Hoài Anh và Giang đều tham dự đá chính thức. Hiệp một hai đội hòa 0 – 0. Đến cuối hiệp hai một sinh viên Việt sút tung lưới khung thành đối phương. Tiếng reo hò, tiếng trống, tiếng thanh la vang dội. Nhưng rất tiếc trọng tài không công nhận bàn thắng, vì người sút rơi vào thế việt vị. Sau bàn thắng không được công nhận đó, đội sinh viên Việt trùng xuống để đội bạn liên tiếp sút vào lưới 2 bàn. Thật tiếc cho đội sinh viên Việt Nam không được vào bán kết. Giá bàn thắng của đội sinh viên Việt được công nhận thì kết quả trận đấu có thể sẽ khác. Nhưng công bằng mà nói, đội Iraq hơn hẳn đội sinh viên Việt về thể lực. Kết quả họ thắng là hoàn toàn đúng.
Ăn uống bàn tán hàng tiếng bên lề sân cỏ, mọi người chia tay chào nhau ra về. Một số rủ nhau vào chơi trong Tổ hợp Giải trí Recreation Complex (Rec). Vợ chồng Thúy và Giang đã thống nhất từ trước, sau trận bóng sẽ dẫn tôi đi thăm Rec và tắm táp nghỉ ngơi đến tối mới về. Tổ hợp giải trí Rec của MU khác với khu Trung tâm thể dục thể thao hiện đại nằm ở phía Đông Nam của nhà trường, nơi chỉ dành riêng cho sinh viên chuyên ngành. Tổ hợp này phục vụ không hạn chế với cán bộ, giáo viên, nhân viên và sinh viên của nhà trường cũng như cán bộ, giáo viên, nhân viên của hai trường đại học liền kề. Rec là một trong năm tổ hợp có qui mô và hiện đại nhất trong số các Rec của các trường đại học cao đẳng Mỹ.
Ở Việt Nam không có tổ hợp thể thao giải trí nào tương tự để so sánh. Nhưng nếu đem gộp cơ sở vật chất của hai trung tâm huấn luyện thể dục thể thao quốc gia và cơ sở vật chất của hai trường đại học thể dục thể thao Từ Sơn, Sư phạm Hà Tây với cơ sở vật chất thể dục thể thao của MU thì có thể nhận xét một cách ngắn gọn, cơ sở vật chất của bốn nơi đó cộng lại bằng ba từ: Nghèo nàn, lạc hậu và nhếch nhác. Và đó cũng là một trong những lí do giải thích vì sao kết quả thi đấu thể dục thể thao ở khu vực và ở trên thế giới của đội tuyển Việt Nam cứ đi xuống dần dần. Chỉ khi có điều kiện tập thể hay cá nhân được đi tập huấn tại nước ngoài, thành tích thi đấu mới có phần được cải thiện.
Khu giải trí và thể thao của MU là cơ sở được các nhà quản lí và chuyên môn đánh giá rất cao, không có một cơ sở nào tốt hơn trên thế giới. Nó cung cấp cho sinh viên tất cả mọi thứ sinh viên cần để đảm bảo một cuộc sống tươi vui, khỏe mạnh. Rec có hàng trăm chương trình với hàng trăm lớp học thích hợp với từng nhóm, từng cá nhân. Có rất nhiều các phòng tập với đầy đủ tất cả các dụng cụ từ cổ điển đến hiện đại. Có một sân bóng cỏ nhân tạo ngoài trời theo tiêu chuẩn quốc tế. Có một bể bơi ngoài trời theo tiêu chuẩn quốc tế. Có ba bể bơi nước nóng trong nhà, một bể bơi nước nóng thiết kế riêng cho cả gia đình, một nhà tắm xông hơi và một nhà tắm khô. Hàng chục sân bóng các loại, hàng chục sân tập đa năng từ cầu lông, bóng chuyền, bóng rổ, bóng bầu dục, bóng bàn đến các đường chạy; hệ thống nhà hàng, nơi nghỉ ngơi thư giãn, nơi chăm sóc sức khỏe... Tất cả đều nằm trong khuôn viên có nhiệt độ ổn định.
Giang dẫn tôi đi thăm và giới thiêu kĩ về khu Jungle Gym. Đây là khu tập thể dục rộng lớn. Toàn bộ khu vực có 24 màn hình phẳng, một nhà hàng cung cấp các loại năng lượng cho người tập luyện, hơn 100 thiết bị đo tim mạch. Người tập vừa tập luyện vừa theo dõi biết được tình trạng của cơ thể qua màn hình hoặc qua các thiết bị. Thậm chí người tập vừa luyện tập vừa nghe nhạc qua các thiết bị tùy chọn có sẵn. Tôi thấy nhiều sinh viên vừa chạy trên máy chạy vừa chọn đĩa DVD để xem trên màn hình. Nghĩa là sinh viên ngay cả khi luyện tập vẫn không bỏ lỡ cơ hội sở thích riêng của mình. Và nếu sinh viên muốn tập một mình, muốn có thời gian nghiên cứu các bài tập qua sách vở, qua băng đĩa, sinh viên có thể vào các phòng tập cá nhân với những thiết bị riêng biệt. Chẳng hạn sinh viên muốn đi trên máy đi bộ, đi xe đạp tại chỗ, tập các loại tạ, xà và các thiết bị tự chọn khác có hình ảnh để tập thì cứ việc chọn phòng và bật hình ảnh lên. Nhưng điều đặc biệt hơn cả là hệ thống chuyên gia, hệ thống giáo viên, hệ thống huấn luyên viên dường như lúc nào cũng túc trực ở những vị trí mà sinh viên cần để giúp đỡ. Tôi hỏi Giang:
-      Ba nghĩ có tới hàng trăm người phục vụ ở đây. Chẳng lẽ nhà trường phải trả lương cho tất cả đội ngũ đông đảo như thế này?
-      Sinh viên vào đây đều phải trả tiền theo năm học. Hơn một trăm đô là có thể vào đây cả năm. Nhưng số tiền hàng chục nghìn sinh viên vào đây một năm thì đâu phải là nhỏ. Nhà trường phải trả lương cho hệ thống chuyên gia, giáo viên và huấn luyện viên. Trong số họ không ít người là sinh viên chuyên ngành thể dục thể thao. Họ chỉ nhận được trợ cấp đủ sinh hoạt như kiểu học bổng của chúng con. Vì vậy con nghĩ nhà trường chắc không phải bù lỗ đâu.
Tôi tiếp tục khám phá khu vực Downtown Brever. Đây là khu vực có một không gian đặc biệt để sinh viên lựa chọn luyện tập các môn học và hưởng niền vui đầy cảm hứng của mình. Đi dọc khu vực này, tôi có cảm giác như mình vừa khám phá ra cái vẻ đẹp của khu trung tâm thành phố Columbia với những cửa hàng, cửa hiệu và phong cách phục vụ đặc trưng của thành phố. Tạt vào một phòng võ thuật, chứng kiến sinh viên đang luyện tập, đang trình diễn các loại võ thuật trên nền sàn bằng thảm đặc biệt dưới sự chỉ dẫn của giáo viên, xung quanh tường có hệ thống gương điều chỉnh tự động để người tập tự nhìn mình mà điều chỉnh động tác, tôi cảm thấy hình như cái gì cũng chuyên nghiệp. Bên cạnh phòng võ thuật là phòng tập nhảy, phòng tập múa. Không gian của những phòng này cho phép nhiều sự lựa chọn cho cá nhân và cho tập thể. Phòng dành cho tập thể có thể chứa cùng một lúc tới 150 người tập. Các phòng đều có đệm, có gương đặc biệt. Bên cạnh các phòng tập trên, có một hệ thống phòng để tủ, khăn, phòng tắm có dầu gội đầu, kem dưỡng da, máy sấy, phòng thư giãn nghỉ ngơi…
Tôi lướt qua một loạt các phòng như phòng Tiger Lair, phòng tập thể dục trọng lượng, phòng tập yoga, phòng Tiger X Studio, phòng tập được hỗ trợ bởi âm nhạc cao chứa hàng trăm người… Tôi dừng lại trước một ngọn núi sừng sững như một tòa nhà cao tầng. Người ta gọi nó là đỉnh SoroggsPeak, mô phỏng núi đá thuộc vùng Columbia. Sinh viên muốn học leo núi ở đây phải trang bị các dụng cụ leo núi và phải có giáo viên hướng dẫn. Bên cạnh đó là bức tường Boulder Wall, một bức tường dài và rất cao. Trên bức tường thẳng đứng có những núm tua tủa nhô ra như những chiếc sừng bò. Thiết kế như vậy để sinh viên tập leo trèo với những đôi găng tay chuyên biệt, với những bộ quần áo chuyên biệt, tạo ra một cái thú luyện tập giải trí cao cấp.
Cuối cùng chúng tôi vào phòng thay đồ, đến khu vực bể bơi để tắm. Bể bơi Rec có tầng đáy di động, tự động điều chỉnh độ sâu từ 10 mét đến 50 mét. Bể bơi có gần hai chục đường bơi, còn có hệ thống lọc tự động, có hệ thống tia cực tím khử trùng, có sân gạch bao quanh và khoảng trống hơn 1000 chỗ ngồi cho khán giả. Nơi đây hàng năm đều diễn ra các cuộc thi bơi giữa các trường đại học, các giải bơi lớn hàng năm của bang và của liên bang.
Dù đã khởi động đến nóng người, nhưng khi nhảy xuống bơi, tôi và Giang vẫn cảm thấy nước không đủ độ ấm. Càng nấn nuối tôi càng cảm thấy lạnh. Đến lúc không chịu được nữa, tôi bèn nói với Giang:
-      Thế có bể nào nước ấm hơn bể này không?
-      Ba lạnh à?
-      Ở nhà ngay cả mùa hè ba cũng tắm nước nóng nên quen rồi. Tắm ở đây lạnh quá.
-      Ba mà ra bể bơi ngoài trời thì không biết sẽ như thế nào. Thế mà họ vẫn đang tắm ở đó đấy. Nếu ba không chịu được thì hai cha con đến bể bơi gia đình. Anh Hoài Anh và chị Thúy cùng bé Lâm chắc đang bơi ở đó.
Thật buồn vì sức khỏe của tôi có vấn đề. Hàng trăm người đang say sưa tắm, còn tôi thì phải bỏ sang bể bơi khác. Nhưng biết làm thế nào. Trên đường đi đến bể bơi gia đình, tôi cứ run cầm cập. Tôi quấn chặt chiếc khăn tắm quanh người và cố vận động mạnh cho người ấm lên. Vừa đến bể bơi khu gia đình, tôi để khăn tắm trên một cái ghế rồi vội vàng ào xuống. Trời ơi, nước ở bể này lại quá nóng. Mặc dầu vậy tôi vẫn còn chịu được. Khu bể bơi này nông, có nhiều vòng. Có bể nước xoáy chạy vòng theo hình số 8. Vào vòng này ai cũng bị cuốn theo dòng nước, không thể dừng lại, cũng không thể đi hay bơi ngược được.
Bể bơi rất đông người. Có lẽ đến vài ba chục gia đình chứ không ít. Phần đông là gia đình hai thế hệ, cả bố mẹ và con cái. Có gia đình chỉ có mẹ và con. Cũng có gia đình chỉ có bố và con. Cá biệt có gia đình có cả ông bà, bố mẹ và con cái. Khác hẳn với bể bơi ở khu thi đấu, chỉ có tiếng nước ầm ập, tiếng ào ào của động tác tiếp nước. Ở đây tiếng cười, tiếng nói đủ các cung bậc, cứ râm ran, vang động cả khu vực. Tôi để Lâm bám vào một bên vai, cu cậu đập tay cho nước bắn vung lên rồi cười toe toét. Thỉnh thoảng Lâm còn hét lên, vẻ thích thú. Mỗi lần đưa lên bờ, cu cậu lại đòi xuống ngay, để rồi lại đập nước, lại cười, lại hét.
Thúy bảo tôi thử vào hai nhà xông tập thể xem sao. Một nhà xông khô, một nhà xông hơi nằm kề với khu bể bơi gia đình. Tôi mở tấm cửa kính lùa, bước vào nhà xông khô. Ở đó, có hàng chục người lớn tuổi đang ngồi trên những chiếc ghế. Tôi bắt chước mọi người cũng ngồi trên một chiếc ghế. Không khí trong phòng nóng bỏng. Mồ hôi trên người tôi đổ ra ròng ròng. Khoảng mươi phút sau, tôi không chịu được cái nóng trong phòng, phải bỏ ra ngoài. Nghỉ một lúc, tôi bước tiếp vào nhà xông hơi. Cả căn phòng mù mịt hơi nóng, không nhìn rõ, không phân biệt được ai với ai ở trong phòng. Đôi mắt tôi cay sè vì hơi nước, vì mồ hôi chảy xuống. Tôi cứ phải nhắm tịt mắt lại và đưa tay lên mặt lau liên tục. Nhưng cũng chỉ ở được trong phòng khoảng dăm phút. Hơi nóng bỏng khiến tôi không thể chịu đựng được hơn nữa, buộc tôi phải ra bể mát xa nước.
Tắm xong Giang lại hò mọi người đi ăn nhà hàng Trung Hoa. Tất cả chúng tôi lên xe cùng với khoảng một chục gia đình nữa. Tôi cảm thấy bao nhiêu cái mệt mỏi của người già, cả về thể xác lẫn tinh thần trong người dường như tan biến. Thật là dễ chịu. Cảm giác dễ chịu, sảng khoái hơn cả mấy lần trước tôi được đi tắm nước khoáng ở Kim Bôi- Hòa Bình và Thanh Tân, Mỹ An- Huế cùng với các cán bộ quản lí trường học. Ở đây giờ nào, ngày nào sinh viên muốn thì chúng cũng được tận hưởng cái cảm giác tuyệt vời mà cả một đời công tác tôi mới được nếm trải vài lần. Nhớ tới cái thời sinh viên của mình, thường thường ngày nào tôi cũng có cái cảm giác đói thèm cơm. Thỉnh thoảng, mấy bà cấp dưỡng của trường sư phạm cho một vài khoanh cháy, chúng tôi hò nhau uống rượu, mỗi đứa một chén, nhắm với miếng cháy ròn tan. Thế đã là sung sướng lắm rồi. Lấy đâu ra việc đi bơi bể bơi, đi tắm hơi, đi ăn buffet.




0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Blog Archive

About this blog

Được tạo bởi Blogger.